[Tuổi Thơ + Tâm Linh] Cốc tai hỗn hợp cho tháng Bảy âm zê!!! (29-32)

(Mobiblog.Org)
Dẫn chương Chap 16 : Vãng khách.
HP,mùa đông ngày xx/12/2010.
Hôm nay quán vắng khách,trời se lạnh.Hơi buồn..Loay hoay với cái ghế xoay chán.Chợt nhìn thấy một đàn kiến tha mồi về tổ.Bắt lấy một con,để nó lên ngón tay và giữ không cho nó chạy xuống cổ tay.Con kiến cứ chạy vòng vòng.Tự nghĩ nếu mình là con kiến này thì phải làm sao?Đã bao giờ mình đi vào một con đường vòng lẩn quẩn mà không có lối ra chưa.Có nhiều chuyện phải suy nghĩ,nghĩ ngược rồi nghĩ xuôi..Nghĩ đến thất điên bát đảo,chả nghĩ ra được cái quái gì.Giật mình nhìn tay,con kiến không biết đã đi đâu.Buồn cười,đứng dậy đóng cửa hàng.Nhìn ra đường toàn những gương mặt xa lạ.Khép cửa,hôm nay được ngủ trưa
Chap 16 : Vãng khách.
Vãng khách đi không ngoảnh đầu lại
Sau lưng lá vàng rơi một thềm.
Phần 1 : Người lạ
Sẽ được kể theo giọng của cô em họ (Hà-con cậu ruột em).
Ngày xx/11/2010,HP trời se se lạnh.
Cái đông năm nay đến muộn nhưng dự kiến sẽ lạnh và lâu hơn.Hôm nay,chú đi công tác xa,cô phải trực cơ quan.Cái Hà đi học thêm muộn về phải đón luôn cu Tũn (con trai của dì ruột em,cái Hà gọi dì em bằng cô-em bố nó).Thằng bé phải ngồi trong phòng bảo vệ gần một tiếng mới thấy chị đến đón.Giận rỗi mè nheo đủ điều trên đường đèo nó về.Lúc nãy cùng tụi bạn ghé quán làm cái bánh mỳ nên hơi trễ một chút,suýt quên cả em.Bực mình vì nó đòi mách mẹ,cái Hà đạp guồng chân hơn trong trời hơi rét để còn kịp về đến nhà (dì) làm cơm cho em.Nghĩ bụng nếu nhà nó gần nhà mình có khi đã không phải sang tận bên này trông nó rồi,cho nó ở quách nhà mình hôm nay luôn.Cơn gió lạnh đầu đông đã đưa hai chị em về đến nhà.Xuống xe mở cặp lấy chìa khóa mở cửa.Vừa mở cửa ngoài xong thì cu Tũn đã tranh lấy chùm chìa khóa để nó vào mở tiếp cửa trong.Lao vào nhà với tốc độ như điện xẹt,chắc cũng sắp hết chương trình hoạt hình của nó rồi.Đáng đời,cái Hà định đá cái chân trống xe đạp để dắt xe vào nhà.Có người gọi giật lại: “ P à !”.Hất mái tóc dài đang che nửa mặt,cái Hà quay lại nhìn người lạ mắt đang đến.Một người thanh niên khoảng 25-30 tuổi mặc bộ đồ lính ngụy trông cao tới hơn mét tám đang đứng gần nó.
-Chú hỏi cô cháu ạ,hôm nay cô cháu đi trực rồi ạ.Tối nay cô ấy mới về! Tiếng cái Hà trả lời người đàn ông với chất giọng đang còn học sinh của nó.
-Xin lỗi chú nhầm người.Ánh mắt người thanh niên hiện rõ vẻ thất vọng.
-Chú có việc gì không ạ? Chú có cần nhắn lại cho cô cháu cái gì không ạ?
Người thanh niên cao ráo đó có nước da ngăm ngăm đen khỏe mạnh và mặt mũi cũng rất đẹp trai.Trông cứ như Cổ Thiên Lạc thần tượng của nó vậy.
-Cháu là con anh V à,thảo nào nhìn giống cô P thế.Làm chú nhầm.Giọng người thanh niên không che giấu được vẻ mất mác.Biết người thanh niên này quen biết cả bố mình nên sự e ngại khi nhìn vào bộ đồ lính ngụy xanh và đôi giầy bốt cao đã xóa sạch.Lúc này cu Tũn trong nhà đã ở trong đã chạy ra đòi ăn.Tivi đã hết chương trình hoạt hình yêu thích làm sự tập trung vào cơ thể của nó tăng cao: “ Chị Hà ơi em đói !” thằng bé chạy ra bám vào cánh cửa gỗ và nhìn ra đường.Nó đang đưa ánh mắt kiểu kỳ lạ nhìn xem ai đang nói chuyện với chị mình.
-Vào tủ lạnh lấy bánh ăn đi.Dứt câu thằng bé chạy biến vào nhà.
Nhìn theo đứa bé chạy vào trong nhà người thanh niên thở dài.Trời tắt nắng từ lâu đã bắt đầu rét thêm.Cái Hà đang đứng co ro ngoài vỉa hè với bộ đồng phục trường.Thế mà người thanh niên này không thấy lạnh với bộ đồ lính có một lớp.Ngắm nhìn ngôi nhà một lượt rồi chợt nói:
-Thôi,chú đi đây!
-Thế chú không nhắn gì cho cô ạ.Để cháu nhắn giùm cho ạ.
Ngần ngừ đứng lại,người thanh niên mới mở cúc túi áo ngực rút ra một cái ảnh cũ rồi đưa cho cái Hà: “Đưa hộ P cái này cho chú.”Nói xong chú quay người đi bộ về phía cuối đường xa xa,người lạ nơi cuối con đường.Chẹp chẹp,từng cơn gió lạnh đã bắt đầu thổi về con phố đã thưa thớt người qua lại.Cái Hà cúi xuống nhìn vào tấm ảnh,tấm ảnh màu cũ không ép plastic đã có điểm ố.Một đôi trai gái đang đứng ôm nhau chụp vào một buổi chiều ngoài biển.Hoàng hôn mặt trời đã bắt đầu xuất hiện.Người con trai trai mặc bộ quần áo lính ngụy xanh đang đứng khoanh tay,cô gái một tay túm vào cánh tay rắn chắc kia và một tay khoác sau eo người con trai.Đầu cô nghiêng tựa vào bả vai anh.Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên gương mặt cô gái mặc chiếc áo trắng cổ cánh sen.Nhìn vào mặt người con trai thì đã bị xe mờ bởi một vết ố vàng to chiếm cả khuôn mặt.Nhưng cô gái thì rõ là cô P (dì ruột của e) hồi trẻ rồi.Quay mặt sau của bức ảnh có ghi : Cát Bà 6/1998 tặng người yêu dấu! ký tên là một chữ P viết theo kiểu trái tim.Nhìn ra cuối đường,bóng dáng người thanh niên đó đã không còn ở đấy nữa…..Hình như là tình cũ của cô,về phải hỏi mới được.Chép miệng,cái Hà nhét tấm ảnh vào túi áo đồng phục rồi dắt xe vào nhà.Chuẩn bị cắm cơm cho ông tướng kia đang ngồi đói meo nhìn hộp bánh kem chả còn cái nào.Cái cuối cùng đã chui vào bụng của nó.Đến tối cô P mới trực về,về đến nhà thì hai chị em đang ngồi học bài.Thằng bé ấm bụng nên đã có vẻ chịu ngồi yên không thiết đến ai.
-Con chào mẹ,Ừ mẹ chào hai chị em,học bài chăm thế…
-Mẹ ăn cơm chưa,để phần cho mẹ đấy.
-Mẹ ăn rồi,con học bài ngoan đi nhé
-Cô ơi,lúc chiều có người tìm cô đấy.
-Ai hả con,sao không gọi cho cô.
-Chú ấy đến hỏi cô rồi đi luôn,à chú ấy có để lại cái này.
Sờ vào túi áo đồng phục để lấy chiếc ảnh.Không thấy đâu cả?Lục tung khắp các túi cùng cặp mà vẫn không thấy?quái lạ!
-Con để cái ảnh vào đây mà giờ không thấy đâu cả?
-Ảnh nào,thế ai đến đây vậy con?
-Chú ấy không để lại tên chỉ để lại mỗi tấm ảnh.À,mà chú ấy cao lắm.Chừng mét tám và nước da ngăm đen.Đẹp trai cứ như Cổ Thiên Lạc đấy.Con bé cười ty hý cái mắt như chờ đợi điều gì từ cô mình.
Cô ( dì ruột em ) vẫn ra chiều nghĩ ngợi.Cái Hà bồi thêm: “Chú ấy là người tình cũ của cô à,cháu thấy hình như hai người chụp chung ảnh hay sao ý”.
-Bậy nào! Nói linh tinh. Dì sợ cu Tũn nghe được.
-Chú ấy mặc bộ lính ngụy,đi giầy bốt nhìn đẹp trai phong độ lắm nha.
-Ừ cô biết rồi,thôi con học bài tiếp đi.
Cái Hà cụt hứng vì không còn bằng chứng nên lại ngồi xuống học bài,tiện tay xử lý luôn cu Tũn với cái đầu đang gãi gãi với mấy bài toán khó.Mấy tiếng vỗ nhẹ vào đầu vang lên.Học ngu…
Dì lơi đi và lảng tránh cái Hà lên nhà thay đồ rồi xuống dưới bếp dọn dẹp…
Dì vẫn cặm cụi chậm chạp dọn dẹp dưới bếp,mắt cúi trầm để che giấu cảm xúc hiện ra.
-Bây giờ anh chọn đi,nó hay em….
-Anh yêu em…
-Vậy thì anh từ bỏ đi…
Người phụ nữ làm sao luôn trưởng thành hơn đàn ông cùng tuổi,chắc do việc bếp núc.Tôi đã từng cả tháng phải rửa bát nên biết được điều này.Lúc rửa bát tâm trí bình lặng hẳn,nghĩ được nhiều điều.

(Mobiblog.Org)
Chap 16 : Vãng khách
Phần 2 : Tết xa.
SG 02/01/2010
Noel rồi Tết Dương lịch đầu tiên ở Sài Gòn.Buồn thúi ruột,bạn bè ở HP trong này thì nó lại về quê.Suốt ngày ru rú trong nhà ông Tuấn ( ông anh họ ở Chap 1-6-9..) với mấy lon bia.Công việc thì ùn tắc,số tiền mang vào đây chưa chắc đã đủ để chịu được cái giá mặt bằng và thiết kế cửa hàng trong này.Chả nhẽ mở tiệm net,mở ở nhà cũng được việc đóe gì phải vào đây.Gía hoàn thành sơ sơ dự kiến một salon tóc cao ngất ngưởng.Năm lít ở mặt bằng tốt,mở trong ngõ thì cắt cho ma à.Thôi chào thua,lên công ty anh Tuấn được sắp xếp một chân lon ton điếu đóm chính hiệu.Cả ngày tiếp khách rồi bia bọt cũng chán,tết lại còn chán hơn.Ai nấy cũng lo đưa gia đình đi chơi rồi về quê.Kệ cho anh Tuấn đi tiếp khách một mình mấy hôm nay,ở nhà đi lang thang trong khu phố.Chị dâu cũng là người khác miền,chị ăn nói rõ là nhỏ nhẹ và đúng mực.Đúng là người cao văn hóa có khác.Ở nhà suốt ngày chị gọi cho ăn và uống,nói chuyện chả hợp cạ.Thôi đi lang thang dạo phố và xem các em chân dài xinh đẹp,nghe bảo gái miền Tây xinh lắm.Lơ nga lơ ngơ như bò đội nón mỏi chân rồi cũng tạt vào một quán café phòng lạnh mở hiếm hoi trong khu.Ngỡ sẽ là cõi thiên thai cơ,nhưng mà quán lịch sự.Gọi cốc café uống một mình như thằng hâm dưới ánh mắt như thể thấy sinh vật lạ của con bé phục vụ.Biết ý móc ví boa cho nó 10k để nó biến đi.Tiền café ở đây bằng nửa giá ngoài Bắc khi chưa cộng tiền phục vụ nhưng được cái là chiều khách.Ngồi nhâm nhi được lúc thì ông Tuấn gọi : “Mày đang ở đâu thế,sao k về nhà ăn cơm?” Gớm,cơm hôm nay chị cho ăn tới tận 4 bữa rồi.
-Em đang ngồi uống café ở quán ….
-A,có ghẹ rồi à.Thằng này triển nhanh nhỉ,thế mà anh không biết đấy.
-Có đóe đâu!đang ngồi một mình.
-Thằng dở,đợi tý a qua.
Ông Tuấn lái xe từ nhà qua ngồi cùng,ông này cũng hâm phết.Có rượu vào là ngại chị dâu nên tạt đi lúc mới về.Hai anh em gọi nước nói chuyện trời chuyện đất.Ông Tuấn cũng biết em vào đây ba tháng nay đang buồn.Kế hoạch dở dang còn không có bạn bè ở đất lạ.Vốn riêng của em có hai lít,ông Tuấn cho em một lít.Ông ấy định cho thêm nhưng em thấy mới mua xe và gộp vốn cho cty.Nếu bây giờ rút thì em lại ngại chị dâu biết nên thôi.Cái gì cũng phải rõ ràng.Hai thằng đang ngồi tiu ngỉu thì ông Tuấn vỗ đùi kêu: “ à,mày đi đây với anh.Đảm bảo mày vui luôn.”
Thế rồi ông Tuấn kéo em ra xe rồi phóng luôn một mạch sang quận 12.Đường tết vắng nên con đường hai làn nhỏ đã thênh thang.Đi đến một con đường có đầy các quán ăn,café,quán hát ông Tuấn đỗ xe lại.Em vẫn chưa hiểu ông ấy định tìm cái gì hay là lại định đi đá gà (kiểu miền Nam ).
-Qua đây làm gì anh?
-Cứ đợi anh rồi mày sẽ biết.Ông ấy vẫn có kiểu chơi cái trò bí mật đến cùng của mình từ bé.
Xuống xe ông ấy vẫn cứ dáo dác nhìn quanh.A đây rồi,ông ngoắt tay em đi nhanh lại chỗ mấy người đang ngồi vạ vật ăn hủ tiếu ở một quầy hủ tiếu gõ.
Hai thằng nhanh chân đi lại.
-Biết ai đây không? Ông Tuấn to mồm quát rống lên.
Mấy người trông có bộ dáng là chạy xe ôm đang ăn hủ tiếu ngước mặt lên.Một người mặc bộ quần áo rằn ri che kín từ cổ đến chân,dáng lưng cao cao đang ngồi trong dãy ghế bệt đấy, một gương mặt quen quen.
-A,chú K! Em hét lên to không kém.
-Ơ thằng Tuấn,đi đâu qua đây.còn thằng này là ..ơ..thằng Linh,Linh phải k cháu.(Phải đến 7-8 năm rồi chưa gặp chú.)
-Hôm nay ngày tết vẫn đi làm hả chú?Ông Tuấn đớp ngay.
-Tết gì hả cháu,ngày này mới kiếm đc cháo chứ,thằng Linh,mày vào đây hồi nào thế!
-Cháu vừa mới vào thôi,hôm nay anh Tuấn dẫn cháu qua chú chơi!
Nhìn gương mặt đẹp trai lãng tử năm nào mà bây giờ sương gió,đã có hằn vết chân chim.Sao chú già nhanh quá chưa 40 mà dáng đã hơi cong rồi.
-Thôi bỏ,hôm nay đi nhậu!Đi,hai đứa mày đi nhậu với chú.Thằng Linh lớn quá rồi nè,sắp lấy vợ chưa hả?Hôm nay đi đâu qua đây.Trời..
Cái giọng đậm chất HP pha trộn những cách dùng từ hơi khác của miền Nam.Không lẫn ở đâu được,người HP khắp năm châu.

(Mobiblog.Org)
Chap 16 : Vãng khách
Phần 3: Qúa khứ vị lai
Ba chú cháu kéo nhau luôn vào quán nhậu.Gửi lại cái xe máy ở nhà quen gần đó và để lại bát hủ tiếu dang dở,chú K lấy tay chùi mép vừa bước vừa cười không khép được miệng.Ba chú cháu vào một quán bình dân nhưng đủ món,hôm nay ngày tết cũng có lưa thưa vài bàn.Chú rửa tay sạch sẽ lại rồi mới mời hai anh em.Chú kỹ tính ra phết đấy nhỉ.Chọn chỗ,kêu mồi gọi rượu.Chén tạc chén thù.Chú hỏi chuyện sao vào Nam rồi,sao anh Tuấn lại biết chỗ mà qua đây.Ông Tuấn trả lời :
-Hôm trước đi khách hàng gặp chú một lần ở đây,chú bảo là chốt ở đây nên mới nhớ mà tìm.
Chú K hỏi đủ thứ chuyện ngoài Bắc,những mỗi quan hệ cũ và gia đình em ngoài này.Đang uống thì em bất chợt hỏi chuyện của dì P.Chú lắc đầu :
-Chuyện đấy qua lâu rồi cháu,bây giờ người ấy chồng con rồi còn gì.Vẻ vui tươi đã thấy đổi.
Nói chuyện trên trời dưới đất rồi ông Tuấn có điện thoại vợ gọi.Lúc đấy đã muộn tầm gần 11h đêm.Ông Tuấn xin phép về trước rồi bảo em tự về.Ông ấy ngại quá rồi xin khất chú K lần sau tiếp chú.Chú cười rồi vẫy tay cho đi.Ông Tuấn đi rồi chú lại cạn ly tiếp với em.Quán nghỉ,nhấc chân lên mà vẫn chưa thấy đã.Nói nhiều chuyện quá nên bay hết cả hơi rượu,rượu miền Nam nhạt hơn miền Bắc.Nơi càng lạnh thì rượu càng nặng.Chú cháu dắt nhau ra khỏi quán mà vẫn thòm thèm.
Chú K hỏi : “mày đã xỉn chưa! Tiếp nữa không?”.
-Còn lâu mới say,nhậu từ giờ đến sáng vẫn được.Dạo này tu luyện ở miền Nam nhiều nên trình lên phết.Hai chú cháu mua rượu và đồ nhắm rồi ra lấy xe về nhà chú.Nhà chú là một phòng trọ trong quận đi đến nóng cả máy mà vẫn chưa thấy điểm dừng,tay lái chú tốt thật.Đi dọc một con kênh rồi mới đền cái ngõ nhỏ đó.Ngõ nhỏ tự quản,có một cửa sắt khóa ở ngoài rồi bên trong đồ đạc xe cộ dựng lèo tèo.Chú bảo chú là quản lý chung ở đây,cười rõ là tươi. Mọi người trong xóm cũng đã đi nghỉ tết hết.Khóa xe kỹ càng,hai chú cháu bước vào nhà với đống đồ mồi.Căn nhà chỉ để vừa cái sạp gỗ để ngủ,không có tủ bàn gì.Có hai cái giá treo đầy quần áo,một cái rương gỗ nhỏ trên để ảnh của một đứa bé.Còn lại chỉ dư chỗ để cái bếp gas mini và đôi cái bát,mấy cái chén chậu linh tinh.Và một góc nhà tắm kiêm vệ sinh nhỏ xíu,chỉ vừa vặn chứa được một người.Chú K đi vào còn phải hơi cúi đầu….
Nhậu,lần này chú say thật rồi,em mới tê tê vì kiểu uống trong này chưa thể làm em gục ngã.
Chú K say,chú kể chuyện cũ.Cũng nhớ đại khái.Chú ngày xưa yêu dì em (dì P) nhiều lắm.Ngày xưa,chú chơi với cậu V cậu ruột em và cả cậu Hồng (Chap 7-8),chú là một tay lái máy bốc xếp ở cảng.Nhà chú cũng gọi là gia cảnh trung bình.Hồi đấy cậu Hồng và chú K đều yêu dì em,lúc đấy dì chỉ muốn học.Chú K do bền bỉ niềm tin hơn nên sau dì em đậu trung cấp an ninh đã được dì nhận lời.Hai người yêu nhau thắm thiết.Dì hồi đấy hay thường nói : “ sau này em chỉ lấy ai cao hơn một mét bảy”.
Chuẩn rồi,cậu Hồng thấp hơn đã bị loại.Chú K đã là người mà dì ngắm kỹ rồi.Chú hay mặc đồ ngụy xanh và rằn ri do chú hồi đó quá cao,các quần áo khác mặc không đẹp,mặc nhiều đồ này rồi quen.Chú không đẹp trai công tử kiểu cậu Hồng nhưng rắn rỏi và tháo vát công việc hơn.Chú K không bao giờ nề hà việc gì cả.Đúng là kiểu người đàn ông hiện đại bây giờ.Hai người yêu nhau tưởng đợi dì ra trường rồi về HP cưới luôn.Nhưng khoảng thời gian xa nhau đã khiến chú K đánh mất mình.Chú dính nghiện,công việc ở cảng và xa cách con tim đã khiến chú không thể giữ mình trước cám dỗ.Chú giấu,cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.Rồi gia đình chú,bạn bè,nhà em.Cuối cùng là đến dì,bật khóc:
– Bây giờ anh chọn đi,nó hay em.
-Anh yêu em.
-Vậy thì anh từ bỏ đi!
-Anh sẽ bỏ…
-Anh sẽ gặp em vào một ngày đẹp nhất khi mà anh đã trở thành một con người khác.
Còn nữa..
**********************

Tiếp Chap 16 : Vãng khách Phần 3 :Qúa khứ vị lai
Một lần rồi hai lần,ba lần.Công hoài công.Đã đến lúc gia đình can thiệp,cậu V cậu ruột em đã phải tự tay còng chú K trong một lần truy bắt.Đổ vỡ tất cả.Gia đình và cả dì đã không chấp nhận có một tồn tại như vậy.Qúa nhiều rào cản.Chính dì đã đánh mất niềm tin vào chú K rồi.
Hằng đêm chú trong trại cai chú tự hỏi dì đã không cần chú?Chú khóc nhiều.Chú nghĩ mình là đồ bỏ đi rồi.Nhiều lúc nghĩ tại sao dì không nói lại một câu nữa dì cần chú.Chú muốn nghe câu nói ấy chỉ để biết chú còn quan trọng trong lòng dì.Nhưng dì lại im lặng không bao giờ nói nữa.Sự im lặng đáng sợ đã biểu hiện qua những bức thư không hồi âm.
Và những ánh mắt chán chường đến từ hai gia đình.Chú từ bỏ,và chú đã không còn là chú K ngày nào em biết nữa.Hồi đấy nếu hai người mở lòng hơn có lẽ giờ này họ vẫn còn chút gì đó.Vị trí của chú K bây giờ là của người khác.Chú đã lựa chọn yêu bản thân mình hơn cả dì khi dì đã từng yêu chú K nhiều hơn chính dì.Muộn màng,chú K đã không giết được cái tôi của mình để cứu lấy tình yêu của dì dành cho.Rồi chú ra trại,chú được mẹ chọn cho một cô vợ ở quê rồi cưới nhau sinh một đứa con.
Ngựa quen đường cũ chú vẫn chìm đắm trong nàng tiên nâu.Đến một ngày đi xét nghiệm bất ngờ chú biết chú bị dính H,được ba năm nay rồi.Nghe đến đây em bàng hoàng tỉnh rượu luôn.Chú K bảo: “ nếu mày sợ chú thì có thể về,để chú gọi taxi cho mày về.”nói rồi chú lận túi lấy cái điện thoại cũ của chú ra.Em giật lấy cái điện thoại từ tay chú rồi vứt xuống chiếu nhậu.
Cái điện thoai cũ đời Tống văng cả nắp cài pin.Em bảo :
-Chú điên à,ai làm thế!Cháu uống với chú!Hơi rượu lúc này cũng đã phả ra đầy mặt em.
-Mày giỏi. Chú cười mà như khóc vậy
-Cái này không lây qua ăn uống đâu.Nói xong em mới để ý kỹ chú.Trời nóng mà chú vẫn chịu mặc nguyên cả bộ rằn ri rồi đi tất chân,bàn tay được cắt tỉa kỹ càng rửa sạch sẽ bằng xà phòng trước khi khui đồ nhậu.Chú K nói chuyện phòng tránh.May là con chú và mẹ nó không bị nhiễm.Chú nghỉ hẳn cái kia.Bỏ lại nhà cửa gia đình cha mẹ chú vào Nam để trốn tránh quá khứ đau thương.Chú không dùng ma túy nữa,cũng không uống thuốc điều trị vì đắt quá,mua ngoài không nổi.Chú chỉ cố gắng giữ gìn sức khỏe và đi làm kiếm tiền nuôi thân và gửi về cho con.
Bây giờ lẽ sống duy nhất của chú có lẽ là con gái chú.Không có nó chắc giờ chú K đã hóa điên mất.Khu trọ này là của một người bà con xa cho chú ở lấy vốn.Tiện quản lý luôn.
Chú lật đật lấy tấm hình đứa bé ra rồi khoe con gái chú.Tên P,đặt tên giống dì em.Khi nói đến tên đứa bé thì chú im lặng không nói nữa.Hai chú cháu lại lẳng lặng uống.Mệt,gần 3 giờ sáng.Chú K dọn bàn nhậu và bảo em đi ngủ:
-Thích phòng nào cứ vào,chú có chìa khóa.Chú không muốn em ngủ cùng.
Kệ không ngủ nữa,ngồi lại phòng chú hai chú cháu tâm sự tới sáng.Lúc trò chuyện thì em đã đổi được chiếc điện thoại cũ nát của chú bằng con đen trắng còn tốt của em,lấy cái cho chú dùng.
Chú cừ nằng nặc chối nhưng em bảo vào trong này làm ăn còn dài,cháu có hai cái.Chú lấy điện thoại tốt mà dùng để cháu có tiện còn liên lạc hỏi thăm chú.Trước khi lên xe máy về em còn kịp lén móc ví lấy ra ít tiền để trên cái rương gỗ rồi lấy ảnh bé P con chú úp lên.Loay hoay chạy ra xe,Chú K đòi chở em về tận nhà nhưng em từ chối.Đưa ra đến đầu đường lớn để em bắt taxi,hai chú cháu chia tay.Về còn phải ngủ nữa,mệt.
Chia tay người đàn ông có nước da ngăm ngăm đen và đẹp trai như Cổ Thiên Lạc,nói như kiểu của cái Hà ấy.Không kịp hỏi thăm chú lần nữa.Tiếc nuối.
5h55 Ngày 3/1/2010 Sài Gòn vẫn còn tranh tối tranh sáng.Về đến nhà thì cũng sáng hẳn.Tắm qua một phát cho hả hơn ngày không tắm,lên giường đánh một giấc đến tận tối mới dậy ăn cơm.Sài Gòn này ai sống được chứ với em thì không có duyên chút nào.
Chưa qua tháng thì nghe tin ông ngoại mất ,buồn.Hôm ra Bắc vì gấp gáp nên chỉ kịp gọi điện chào chú và không nói rõ lý do về.Sợ chú lại mất công bỏ dở công việc mà đi.Đến giữa năm lại có tin buồn nữa.Chú K mất,gia đình để chú trong đấy và di chuyển vào tổ chức đám tang.Ông Tuấn cũng nhận được tin nhắn từ điện thoại của chú và thắp giùm em nén hương vái chú.
Chú K khi còn sống gặp em mong ước đúng một điều.Nếu ngày đấy trong trại,dì còn giữ liên lạc với chú thì có lẽ giờ này chú đã là anh em cột chèo với bố em rồi.Chú sẽ từ bỏ tất cả để được như vậy.
7/2010.Người thanh niên nước da ngăm ngăm đen và có gương mặt đẹp trai kiểu Cổ Thiên Lạc đã vĩnh viễn nằm xuống ba tấc đất.
Con đường quen giờ thuộc của đôi tình nhân năm nào đã đổi thay nhiều.
Nằm im lặng trong màn đêm,như chú đã từng cô đơn để mất người yêu.Chờ gió đông lên để khoác lên trên mình chiếc áo mới.Để cho chú được hóa thân thành người khác,cho chú một tương lai khác?
-Sau này em chỉ lấy ai cao hơn một mét bảy.
-Anh chọn đi,nó hay em?
-Anh có từ bỏ không?
-Anh sẽ từ bỏ..
-Anh sẽ gặp em vào một ngày đẹp nhất khi mà anh đã trở thành con người khác.
Chú K đã muốn gặp dì P trong một ngày đông đẹp nhất nhưng không được nữa rồi.
Sau bài hát này chú K đã trở thành một người khác
Người lạ nơi cuối con đường hướng theo những bước chân ai đó đi.
Người lạ nơi cuối con đường
Ai chưa hiểu tua lại Phần 1 :Người lạ
Người lạ nơi cuối con đường LK http://www.youtube.com/watch?v=7lOMAvnHUh8
Vô Đề
Có người bảo cái gương là vật chí âm vì nó phản xạ tất cả ánh sáng chí dương của mặt trời.Tôi buồn cười!tôi coi cái gương như một cái thước đo.Khi nhìn vào gương bạn sẽ thấy được con người thực sự của mình.Da,tóc,ánh mắt,mũi,cằm ….góc cạnh của khuôn mặt.Xem cuộc đời nó đã tạo ra cái gì đang đứng trước mặt mình đây.Dạo này mình thế nào nhỉ,hôm nay so với hôm qua liệu có thay đổi?Tinh thần,thể xác hay linh hồn.Cứ mải mê hình dung nó ra làm sao qua ánh mắt cửa sổ tâm hồn.Gương phản ánh chiều sâu của một con người.Không thể phủ định.
Con chó có thể nhìn thấy được ma.Ừ,nhiều khi bỏ cả vài đêm quan sát và lắng nghe lũ chó trong khu phố.Đúng thật,vài tuần trăng bọn này cũng lạ lắm.Có hôm rên rồi sủa ư ử ư ử,có hôm ăng ẳng.Chạy xung quanh nhà như đuổi theo một vật kỳ lạ vô hình hoặc trốn vào một góc nằm im.Đúng là bọn tự kỷ.Chả lẽ chúng thấy ma thật?Thực tế thì cấu tạo mắt của con chó chỉ có thể phân biệt được hai màu đen và trắng.Ai tốt với nó nó gần,ai xấu nó cắn.Cứ như Bao Công xử án vậy,rạch ròi thiện ác.Âu cũng vì có con mắt đó nên nó có thể phân biệt được giữa ma và người.
Con người thì không phải như vậy.Mắt người có thể phân biệt được bao nhiêu là màu sắc trong cuộc sống và bao nhiêu nữa trong đường đời.Có người bảo họ nhìn thấy ma.Nực cười,anh thấy tôi lại chưa thấy bao giờ.Thế là đâm ra cãi nhau,triết lý bố đời.Vậy thử thức đêm dài mà tự trải nghiệm lấy đi.Dân gian có câu đi đêm lắm có ngày gặp ma.Ma nó thường xuất hiện vào ban đêm.Đi mà gặp,có khi lại có thu hoạch chăng?
Ngày 23/08/2013-17/7 Qúy Tỵ
Tưởng Thế Là Hay (c) facebook.com
tuongthelahay (R) VOZforums.com

(Có thể bị drop ro tác giả bận)

You may also like...